Thời Đông Hán có người tên là Phạm Thức, người ở Kim Hương – Sơn Dương, khi còn là Thái học sinh kết bạn với Trương Chiêu ở Nhữ Nam.
Có lần chia tay Phạm Thức nói với Trương Chiêu: “Ngày này 2 năm sau tôi sẽ đến thăm anh”.
Về sau, Trương Chiêu ốm nặng sắp mất, hai người bạn thân ở gần đến thăm, ông trối trăn:
“Tiếc là tôi không được gặp mặt Phạm Thức lần cuối. Hai anh là bạn học ở gần tôi, nhưng Phạm Thức là người bạn sông chết của tôi”.
Được ít ngày, Trương Chiêu lìa đời. Cách xa nghìn dặm Phạm Thức nằm mơ thấy Trương Chiêu nói với mình: “Anh Phạm Thức tôi đã chết, mãi mãi về với suối vàng anh đừng quên tôi nhé. Tôi chết ngày…anh làm sao về dự lễ tang tôi được?”.
Phạm thức tỉnh giấc nước mắt đầm đìa vội vàng lên ngựa đến đám tang. Lúc đó Trương Chiêu đang được hạ huyệt nhưng không hiểu vì lẽ gì quan tài không hạ được. Khi Phạm Thức đến kịp đưa tay vào mới hạ được quan tài.
Có lần chia tay Phạm Thức nói với Trương Chiêu: “Ngày này 2 năm sau tôi sẽ đến thăm anh”.
Về sau, Trương Chiêu ốm nặng sắp mất, hai người bạn thân ở gần đến thăm, ông trối trăn:
“Tiếc là tôi không được gặp mặt Phạm Thức lần cuối. Hai anh là bạn học ở gần tôi, nhưng Phạm Thức là người bạn sông chết của tôi”.
Được ít ngày, Trương Chiêu lìa đời. Cách xa nghìn dặm Phạm Thức nằm mơ thấy Trương Chiêu nói với mình: “Anh Phạm Thức tôi đã chết, mãi mãi về với suối vàng anh đừng quên tôi nhé. Tôi chết ngày…anh làm sao về dự lễ tang tôi được?”.
Phạm thức tỉnh giấc nước mắt đầm đìa vội vàng lên ngựa đến đám tang. Lúc đó Trương Chiêu đang được hạ huyệt nhưng không hiểu vì lẽ gì quan tài không hạ được. Khi Phạm Thức đến kịp đưa tay vào mới hạ được quan tài.
0 bình luận cho " [Câu chuyện] - Báo tang từ nghìn dặm "